Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

Ngày Tình - Ngày Mọc Nhánh Tương Tư








Là những hồn nhiên vừa đánh mất
Trong mắt em thuở mới biết buồn
Sài gòn những chiều mưa xanh tóc
Đường áo bay mù lá sân trường.

Giảng đường còn tôi ngồi vẽ bóng
Dáng em nhan sắc mới xuân thì
Nét cọ run tay vì lá biếc
Khép từng giọt lệ ở trên mi.

Hiên thấp che nghiêng vườn con gái
Hạt mưa lăn ướt ngọn lưng chiều
Chứng tích ngày tình còn nương náu
Trên từng chấm cỏ đã rong rêu.

Mà cả đời tôi chưa kịp hiểu
Chỗ em qua mưa đã cùng đường
Cà phê pha đậm môi người lạ
Còn nghe giọt đá đọng lòng gương…


Hư Vô

Bài họa :







Rồi mộng mơ  chợt trôi đi mất
Vui chưa kịp tới đã biết buồn
Duy Tân chiều ,  bóng ai dài tóc
Chờ ai mà hiu hắt cỗng trường .

Chỉ có em , một mình một bóng
Chưa xuân xanh đã vội quá thì
Nụ yêu mới còn ươm cành biếc
Cơn mưa tình đã khép viền mi

Giấc mơ xanh một  thời con gái
Lá tương tư đã nhuộm ánh chiêu
Vàng thu muộn lá buồn đau đáu
Cơn mơ hồng bỗng hóa xanh rêu

Cuộc tình trôi làm sao em hiểu
Bến chưa qua thì đã cuối đường
Còn ấm hương  sao thành kẻ lạ
Để cô đơn , bóng ngã lồng gương ...


Ngọc Quyên






Tóc Nhớ - Hương Tóc









Em ngồi xõa tóc mây vương
Gởi anh chút nắng còn thương chiều hè
Thu đang thay lá vàng hoe
Như từng sợi tóc buồn le lói buồn.

Sợi dài quấn quit người thương
Sợi ngắn chia mộng mưa tuôn tháng ngày
Sợi nào ve vuốt đắm say
Bàn tay nồng ấm cho dài nhớ nhung.

Tóc còn mơ bóng tương phùng
Đếm từng sợi nhớ thủy chung một đời
Dẫu đàn lạc phím chơi vơi
Tóc buồn gối mộng chờ người kiếp mai.

Tóc buồn lộng gió u hoài
Lương duyên còn nối sợi dài trăm năm
Sợi tình trói buộc âm thầm
Trái tim thổn thức dư âm chưa tàn.

Gởi anh cơn gió thu sang
Có dòng tóc nhở lỡ làng tơ duyên .



Ngọc Quyên

Bài họa :






Còn đâu những sợi tóc vương
Vương mưa chung lối, đường chung nắng hè.
Em buồn đôi mắt đỏ hoe
Anh vuốt sợi nhớ, anh se sợi buồn.

Đâu rồi từng sợi tóc thương
Gương soi, luợc chải, thơm hương sớm ngày
Mượt mà thoáng ngắm đã say
Thoáng vuốt đã cảm tình đầy nhớ nhung.

Đâu rồi sợi tóc thủy chung
 Ôm vầng trán mịn vẽ cung tơ trời
Hoa cài cho gió chơi vơi
Cho anh ướp mộng, ru hời tóc mai.

Nhớ em! Đôi mắt u hoài
Tóc huyền vai xõa mơ ngoài trăm năm!
Yêu em phải tội yêu thầm
Từ khi để chỏm tình thâm chưa tàn.

Đâu hay em đã sang ngang
Còn đây hương  tóc mơ màng nợ duyên.


Bửu Truyền

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

Sài Gòn Mùa Thu (Tình Khúc Mưa Số 37) - Mưa Sài Gòn









Sài Gòn Mùa Thu

(Tình Khúc Mưa Số 37)



Chỉ là cơn gió thoáng qua
Con đường rợp lá nhạt nhoà mưa rơi
Mùa thu như đến đây rồi
Lá vàng kín lối rụng rơi khắp trời.

Sài Gòn ảo vọng mù khơi
Cảnh còn người đã xa rồi ước mơ
Ngọn đèn hiu hắt đứng trơ
Cơn mưa qua ngõ hồn thơ rã rời.

Vẫn em khao khát bên đời
Vòng tay nồng ấm xuân ngời tháng năm
Và cơn gió nhẹ thì thầm
Mà như dậy sóng trăm năm đợi chờ.

Đừng như cánh nhạn bơ vơ
Lạc vùng biển mộng đôi bờ nhớ mong
Chỉ một lần , thôi ngóng trông
Người về thôi hết bâng khuâng hỏi lòng?

Bao giờ con sáo bên sông?
Trở về trên bến mênh mông lá vàng
Sài gòn thu vắng bóng chàng
Chờ cơn mưa tới ngập tràn lá rơi.


Lá đừng rụng nữa lá ơi !
Làm tan tác giấc mơ đời có nhau .


Ngọc Quyên

Bài cảm tác :




Mưa Sài Gòn


Ba mươi bảy lần mưa rơi tơi tả
Bấy nhiêu lần buồn bả đứng dưới mưa
Mưa vẫn rơi từng giọt nhớ đong đưa
Mà người cũ chưa hề quay trở lại.

Hoa Sài Gòn đang u buồn tê dại
Ngọn đèn mờ mãi mãi đợi chờ ai
Hứng gió mưa, mưa gió biết bao ngày
Theo năm tháng tàn phai hương nhụy cũ

Mưa Sài Gòn ngập thành dòng thác lũ
Người Sài Gòn ngày cũ biết còn không
Kẻ ra đi ôm thương nhớ trong lòng
Mưa Sài Gòn, đem sông về thành phố

Ôi! Em tôi biết bao giờ hết khổ
Để Sài Gòn rực rở trổ tình hoa
Để chúng mình không còn phải chia xa
Để thành phố chan hòa trong tiếng hát


Lanh Nguyễn

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

Sài Gòn Cơn Mưa Lệ - Mưa Trong Mắt Em Sài Gòn











Sài Gòn Cơn Mưa Lệ



Em vẫn nhớ mỗi mùa thu đến
Xếp tên nhau thầm đếm lá vàng rơi
Lá bay bay , lá chao nghiêng triền nắng
Gió thì thầm , gió nói mãi yêu thôi !

Nhưng gió hỡi ta quên rồi lá úa !
Đừng bay nhiều cho tiếc nhớ khôn khuây
Mưa vẫn rơi trên mắt em lệ đầy
Thôi anh hãy về đi đừng lưu luyến.

Rồi mai đây tình khuất xa miên viễn
Mưa sẽ trôi theo con nước ngậm ngùi
Người đầu sông cứ mơ hoài hình bóng
Kẻ cuối dòng ngoảnh lại ngẩn ngơ trông .

Lệ hay mưa mà trào dâng bão nổi
Sài gòn đây dòng thương nhớ bồi hồi
Mặt nước đen như hồn em bóng tối
Quạnh hiu chiều , mây tím phủ xa xôi .

Em cố quên những ân tình lầm lỗi
Bởi cô đơn thầm gọi mãi tên người
Sài Gòn hỡi có chờ ai xa xứ !
Mưa cứ rơi hoài trên nỗi nhớ khôn nguôi.



Ngọc Quyên


Bài Họa :




Mưa Trong Mắt Em Sài Gòn


Em đã đến tưởng chừng em chưa đến
Giọt mưa rơi mắt đếm giọt buồn rơi
Em đứng đó bóng đổ vơi chiều nắng
Chân nghe mưa, tình gõ nhịp không thôi!

Em vẫn đợi mặc tình yêu vàng úa
Dẫu tình buồn, tình đó khó nào khuây
Buồn lắm! Nhưng tình ơi! Vơi lại đầy!
Mưa dai dẳng, đắng cay thêm lưu luyến!

Dầu có phải tình mình xa vĩnh viễn
Mỗi giọt mưa bao xao xuyến bùi ngùi
Lòng thương nhớ sụt sùi theo bong bóng
Anh trôi xuôi, em đứng mõi mòn trông.

Rơi nước mắt cuộc tình sao khổ nổi
Tạm xa thôi, sao tim đập từng hồi?
Sài Gòn nắng, ta bên nhau quên tối
Sài Gòn mưa, muốn đường xá xa xôi!

Ta xa cách, không phải ai lầm lỗi
Ta thương nhau, xin trọn kiếp làm người
Sài Gòn con tim ta mang biệt xứ
Mang theo tình em mưa mãi khó nguôi!

Bửu Truyền