Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

Hòn Sỏi




  1. Hòn Sỏi

    Anh là hơi thở mùa xuân
    Nồng nàn trên má dẫu bâng khuâng sầu
    Anh là chiếc bóng canh thâu
    Là trăng soi tỏ hồn vào giấc đêm.

    Anh là hạt nhớ rơi thềm
    Thành dòng nước cuốn về tim nghẹn ngào
    Anh là mây tím phương nao
    Trôi về vô định xanh xao tháng ngày.

    Anh là ly rượu đắng cay
    Ngọt nồng ủ giấc mơ say cung hằng
    Anh là gối chiếc em nằm
    Tương tư trải mộng trăm năm hẹn thề.

    Anh là dòng thác mỏi mê
    Là cung đàn nhớ tái tê thu tàn
    Anh là hòn sỏi em mang
    Lăn trên dốc nhớ võ vàng hồn em .


    HTNX

    (06/12/2011)

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014





Dòng Nhớ




  1. Dòng Nhớ

    Gởi anh cơn gió chiều nay
    Thổi từng cánh lá lạc loài
    Bay về không gian vô tận
    Thu tàn rồi anh có hay !

    Gởi anh một thuở u hoài
    Chiều chiều đếm lá me bay
    Tóc xanh phai mờ năm tháng
    Rã rời mảnh vỡ tim say .

    Gởi anh dòng nhớ đọa đày
    Khúc tình mưa đẫm hồn ai
    Hắt hiu hàng cây trở gió
    Bâng khuâng nghe những tàn phai

    Gởi anh dòng nhớ miên man
    Vũng sầu chấp cánh địa đàng
    Gối tay đan vào huyền thoại
    Lạc vùng đắm đuối mơ phai.

    Gởi anh mưa lạc phím đàn
    Đợi chờ đêm trắng sương tan
    Thiết tha trên từng cung bậc
    Nhớ nhung réo rắt hồn hoang.

     Ngọc Quyên

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

Vàng Thêm Lá Nữa





  1. Gió lay nhẹ hồn vương lá úa
    Lung linh chiều hong nắng vàng mơ
    Hạ đi thu đến tự bao giờ
    Hồn vẩn vơ tình hoen khóe mắt.

    Em có yêu mùa thu xám ngắt
    Khung trời buồn lồng lộng gió mưa
    Cho nỗi nhớ quắt quay tình cũ
    Để giọt sầu rưng rức đong đưa .

    Em có hay vàng thêm lá nữa
    Mùa thu nào xao xuyến đợi chờ
    Giờ chỉ còn tan tác trong mơ
    Cơn gió lạnh lay bờ chăn chiếu .

    Sao em trách mùa thu nức nỡ
    Khóc người đi xa cách trùng khơi
    Chiều lại chiều mây bạc ven đồi
    Có chở nặng tình ai tha thiết .

    Em vẫn yêu mùa thu da diết
    Vẫn mong chờ nuối tiếc ngàn năm
    Lá thu rơi từng chiếc âm thầm
    Em đếm lá muôn trùng nỗi nhớ .

Ngọc Quyên

Nơi Nào Có Anh



Ngày Em Đi



Em Không Muốn Làm Thơ



Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

THƠ NGỌC QUYÊN




  1. ĐỌC THƠ NGỌC QUYÊN


    Tình cờ đọc được những bài thơ của Ngọc Quyên trên diễn đàn tôi có cảm giác như đã quen nhà thơ lâu lắm, mặc dù tôi chưa hề gặp mặt, quen biết hay liên lạc ! Có lẽ nơi Ngọc Quyên tôi tìm thấy sự tỏa sáng trong một cõi riêng được thể hiện qua thi ca.
    Ngọc Quyên rất yêu Thơ và trân trọng Thơ, mỗi bài thơ chuyển đến khách đồng điệu là những bài tâm đắc được chọn lọc kỹ càng, để giãi bày một nỗi niềm, tâm tình của tha nhân và cũng là tiếng lòng của tác giả. Mỗi nhà thơ đều chọn con đường riêng để đi, Ngọc Quyên chọn Thơ Tình là nguồn sáng tác.

    Thơ Tình là thể loại dễ làm nên có rất nhiều người làm. Nội dung của những bài thơ tình từ nửa thế kỷ nay thường na ná nhau, ngôn ngữ trong thơ như một liên khúc, dù cấu trúc có thay đổi. Do đó bài thơ khó hay vì thiếu tính độc đáo! Bài thơ Đò Tình Xa Bến là một bài tình ca dang dở. Thi nhân dùng lối ẩn dụ Thuyền và Biển để diễn tả sự hoài vọng của đợi chờ, như con thuyền mong manh dễ tan biến giữa biển cả.Bài thơ được viết theo thể ngũ ngôn, nhà thơ đã dùng ngôn ngữ chân phương của con tim để diễn tả tâm hồn mà không sáng tạo ngôn ngữ. Nghệ thuật không hẳn lúc nào cũng phải phức tạp, cầu kỳ, nếu chân phương được nghệ sĩ sử dụng một cách tài tình để diễn tả cảm xúc tâm hồn thì đó là nghệ thuật, như những khoảng trống trong hội họa, dấu lặng trong âm nhạc. Ngôn ngữ trong thơ của Ngọc Quyên chứa đầy hình tượng của hội họa, nhà thơ lại pha thêm chút triết lý nhân sinh để câu thơ thêm sâu lắng. Đó là bức tranh bằng lời.Theo dòng thơ vào ngõ suy tư của Ngọc Quyên để nghe nhà thơ thổn thức. Nhìn toàn cảnh: Chiều tà, biển lặng, sóng nhấp nhô, tình ẩn trong ý tạo nên bức tranh đẹp! Sóng ở đây là sóng đời, và sóng do gió chiều làm gợn nhấp nhô. Nhà thơ ví sóng biển là cuộc đời, còn tác giả chỉ là chiếc thuyền mong manh trên sóng nước bao la chẳng biết sẽ trôi về đâu, ghé về đâu? Chất triết lý nhân sinh được nhà thơ gởi trong đó. Nhà thơ đã tỉ mỉ chọn lựa con chữ pha thêm sắc màu để ngôn ngữ chân phương trở thành hình tượng.Trời xanh, nắng vàng, mây trắng, nước biếc, những khoảng không gian thật xa cách nghìn trùng vốn đã sẵn tương hợp trong thiên nhiên theo quy luật của tạo hóa. Ở đây nhà thơ biến nó thành nghệ thuật, gom những hình ảnh trời, mây, nước phối cảnh để cùng hợp thể, hòa sắc màu diễn tả nỗi lòng thi nhân. Trong thi ca về phương diện mỹ học những điệp ngữ thường ít được sử dụng vì nó chiếm chỗ trong số câu, thừa chữ làm nghèo ngữ nghĩa, nhưng điệp ngữ được sử dụng đúng vị trí câu thơ sẽ làm tăng giá trị câu thơ về mặt ý tưởng cũng như nhạc điệu. 

    Trong bài Đò Tình Xa Bến, nhà thơ có sử dụng những điệp ngữ:
    «Mây vờn quanh vờn quanh,…Ôi ngàn năm ngàn năm» là những ẩn dụ diễn tả mối sầu mênh mang vương trong hồn thi nhân chưa tìm được lối thoát. Ngôn ngữ được lập lại ở đây là thanh âm, là nhạc thơ của giai điệu tạo nhịp kết nối mạch thơ diễn tả nỗi sầu giăng như mây mà thời gian cứ dần trôi về miền miên viễn.


    Đỗ Bình
     Paris 28/ 02 /2013









Cây Sầu Đông

Khi em giã từ cõi mộng mơ
Mùa thương như chết tự bao giờ
Con đò thôi đợi trên sông vắng
Chỉ lục bình trôi sóng vỗ bờ

Khi em bước lần xa nỗi nhớ
Hàng hiên mưa rủ lá chơ vơ
Bên song ngơ ngẩn đàn ai dạo
Khúc hát ân tình lạc ý thơ

Khi mất vòng tay nhạt ước thề
Môi hôn còn ấm bến sông mê
Dư âm quay quắt đêm nguyệt tận
Người hỡi hay chăng dạ não nề

Khi ngõ hồn ai lạnh tuyết đông
Yêu thương tan tác bụi tình hồng
Mộng du em bước vào hoang phế
Có phải muôn đời thôi ngóng trông ?

Khi trả lại anh những yêu thương
Nước mắt còn rơi đến cuối đường
Chiều chiều trông về chân trời tím
Sám hối tình ai trót vấn vương .

Ngọc Quyên


Biển




Chấp Nhận




Ảo Ảnh