Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Cõi Tình - U Tình Mộng










Chiều cuối thu lá vàng bay khắp lối
Dìu em đi trong vạt nắng xanh xao.
Tóc em bay thoảng mùi hương cỏ nội,
Tình trao nhau…ôi trái cấm ngọt ngào!

Em chợt đến như cuồng phong bão nổi,
Trời bao la ta mắc cạn nhánh sông!
Dựa vai nhau hai mảnh hồn buộc vội
Ðời phù du xin giữ chút tình nồng.

Vui em nhé, dù non cao tuyết phủ,
Quên nẻo về hồn trượt xuống vực sâu,
Cứ mặc ta nơi đáy thẳm mịt mù,
Thành sương khói hóa vần thơ hư cấu.

Tình tuyệt diệu thắm nụ hôn khờ dại,
Ta vì em đành gục ngã bên đời
Dẫu ngàn sau hồn hút bóng xa xôi,
Ta vẫn nhớ …màu môi em đắm đuối.



Đỗ Bình



Bài Họa






U Tình Mộng



Chỉ có lá vàng vương vương khắp lối
Hay mùa thu làm lá úa xôn xao
Em ở phương nầy ngàn năm vẫn đợi
Vẫn chờ mong , ôi dòng nhớ ngọt ngào !

Dẫu biết rằng vào đời anh bão nổi
Yêu đương là lời hát một dòng sông
Chảy mãi muôn đời biết đâu nguồn cội
Ôi dòng thương dòng nhớ , khúc tình nồng !

Con sóng vỗ về đam mê vây phủ
Tình trăm năm dù bể hóa nương dâu
Khúc nhạc sầu theo gió cuốn mây mù
Vào hoang phế ngậm ngùi ta chôn giấu .

Chỉ em thôi một đời yêu khờ dại
Tiếng chim chiều khắc khoải gọi xuân đời
Hóa luân hồi từ tiền kiếp xa xôi
Cơn mộng mị... xui hồn em đắm đuối.

Ngọc Quyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét