Là những hồn nhiên vừa đánh mất
Trong mắt em thuở mới biết buồn
Sài gòn những chiều mưa xanh tóc
Đường áo bay mù lá sân trường.
Giảng đường còn tôi ngồi vẽ bóng
Dáng em nhan sắc mới xuân thì
Nét cọ run tay vì lá biếc
Khép từng giọt lệ ở trên mi.
Hiên thấp che nghiêng vườn con gái
Hạt mưa lăn ướt ngọn lưng chiều
Chứng tích ngày tình còn nương náu
Trên từng chấm cỏ đã rong rêu.
Mà cả đời tôi chưa kịp hiểu
Chỗ em qua mưa đã cùng đường
Cà phê pha đậm môi người lạ
Còn nghe giọt đá đọng lòng gương…
Hư Vô
Bài họa :
Rồi mộng mơ chợt trôi đi mất
Vui chưa kịp tới đã biết buồn
Duy Tân chiều , bóng ai dài tóc
Chờ ai mà hiu hắt cỗng trường .
Chỉ có em , một mình một bóng
Chưa xuân xanh đã vội quá thì
Nụ yêu mới còn ươm cành biếc
Cơn mưa tình đã khép viền mi
Giấc mơ xanh một thời con gái
Lá tương tư đã nhuộm ánh chiêu
Vàng thu muộn lá buồn đau đáu
Cơn mơ hồng bỗng hóa xanh rêu
Cuộc tình trôi làm sao em hiểu
Bến chưa qua thì đã cuối đường
Còn ấm hương sao thành kẻ lạ
Để cô đơn , bóng ngã lồng gương ...
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét