Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

Sài Gòn Mùa Thu (Tình Khúc Mưa Số 37) - Mưa Sài Gòn









Sài Gòn Mùa Thu

(Tình Khúc Mưa Số 37)



Chỉ là cơn gió thoáng qua
Con đường rợp lá nhạt nhoà mưa rơi
Mùa thu như đến đây rồi
Lá vàng kín lối rụng rơi khắp trời.

Sài Gòn ảo vọng mù khơi
Cảnh còn người đã xa rồi ước mơ
Ngọn đèn hiu hắt đứng trơ
Cơn mưa qua ngõ hồn thơ rã rời.

Vẫn em khao khát bên đời
Vòng tay nồng ấm xuân ngời tháng năm
Và cơn gió nhẹ thì thầm
Mà như dậy sóng trăm năm đợi chờ.

Đừng như cánh nhạn bơ vơ
Lạc vùng biển mộng đôi bờ nhớ mong
Chỉ một lần , thôi ngóng trông
Người về thôi hết bâng khuâng hỏi lòng?

Bao giờ con sáo bên sông?
Trở về trên bến mênh mông lá vàng
Sài gòn thu vắng bóng chàng
Chờ cơn mưa tới ngập tràn lá rơi.


Lá đừng rụng nữa lá ơi !
Làm tan tác giấc mơ đời có nhau .


Ngọc Quyên

Bài cảm tác :




Mưa Sài Gòn


Ba mươi bảy lần mưa rơi tơi tả
Bấy nhiêu lần buồn bả đứng dưới mưa
Mưa vẫn rơi từng giọt nhớ đong đưa
Mà người cũ chưa hề quay trở lại.

Hoa Sài Gòn đang u buồn tê dại
Ngọn đèn mờ mãi mãi đợi chờ ai
Hứng gió mưa, mưa gió biết bao ngày
Theo năm tháng tàn phai hương nhụy cũ

Mưa Sài Gòn ngập thành dòng thác lũ
Người Sài Gòn ngày cũ biết còn không
Kẻ ra đi ôm thương nhớ trong lòng
Mưa Sài Gòn, đem sông về thành phố

Ôi! Em tôi biết bao giờ hết khổ
Để Sài Gòn rực rở trổ tình hoa
Để chúng mình không còn phải chia xa
Để thành phố chan hòa trong tiếng hát


Lanh Nguyễn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét