Đêm Mơ


Trăng đêm bàng bạc cõi tình
Vàng không gian mộng, lung linh sóng đời.
Ngoài hiên chiếc lá thầm rơi,
Ta mơ tìm lại khoảng trời mong manh.

Về đây vẫn bước độc hành
Màu xưa, kỷ niệm đã xanh kiếp nào?
Hàng bông giấy, dáng xanh xao!
Nhìn quanh rất lạ xiết bao ngậm ngùi!

Người quen dấu mặt sống chui,
Một thời, chẳng lẽ niềm vui bẽ bàng?!
Đàn khuya réo khúc dở dang...
Tình xưa vương vấn mọc hoang bên đường!

Vói trăng tưởng bóng quê hương ,
Ngờ đâu nước cũng sầu thương mấy bờ!
Tha hương nỗi nhớ thành thơ,
Gởi về phương đó giấc mơ đá vàng!



Đỗ Bình
Paris 26 /03 /2013


Bài Họa






Chiều Nhớ


Sông quê một cõi u tình
Chiều chiều én liệng trông tin nhớ người
Hắt hiu từng chiếc lá rơi
Theo dòng nước cuốn kiếp đời mong manh .

Ai người dấn bước độc hành
Có hay bến cũ vàng hanh thu nào
Mai gầy năm tháng xanh xao
Chờ người xuân cũng hư hao ngậm ngùi .

Còn đâu ngày tháng êm vui
Bước đi một bước sầu rơi bẽ bàng
Sáo diều ru khúc thở than
Buồn lên ngọn cỏ sương tan bên đường .

Chiều quê ruộng lúa đưa hương
Hàng tre soi bóng sông thương đôi bờ
Nhớ người ray rức hồn thơ
Bao giờ duyên lại kết tơ mộng vàng.


Ngọc Quyên