Tay nghiêng vành nón che trời
Che em tận tụy yêu người trần gian
Ước gì bóng nón nằm ngang
Che giùm tôi với cây đàn câu ca
Theo em tôi rụng la đà
Chìm trong bọt nước quê nhà lênh đênh
Cái sầu tôi vốn không tên
Lại nghe tiếng thở dài trên tay người
Nghiêng nghiêng vành nón che trời
Biết bao đằm thắm như lời tạ ơn
Ơn em không nhớ tôi hờn
Cho dù đời có là cơn bão bùng
Ơn con mắt đẹp não nùng
Gần em tôi thấy muôn trùng chia xa
Khoan khoan mình chớ bước ra
Để tôi làm gió thổi tà áo bay
Áo em tím vạt bông mây
Nhuộm tôi tím cả vòng tay ân tình
Phan Ni Tấn
Bài Họa
Cùng Anh Chia Nỗi Sầu Em
Chiều nghiêng bóng nắng lưng trời
Hoàng hôn nhuộm tím núi đồi thênh thang
Một đời duyên kiếp trái ngang
Sầu tư ai gảy khúc đàn thu ca
Nợ tình dan díu la đà.
Còn vương một thuở ngọc ngà chênh vênh
Con đường xưa đã quên tên
Như lời thề hẹn sắc son cùng người
Bàn tay định mệnh của trời
Phụ phàng nhưng vẫn ngàn đời nhớ ơn
Yêu anh dẫu chút dỗi hờn
Vẫn tình em đó nửa con mắt buồn
Giữa dòng lệ thắm rơi tuôn
Chờ người duyên ước miên trường cách xa
Từ trong giông tố bước ra
Cùng anh nửa mảnh trăng tà ngủ say
Nguyệt cầm thổn thức trời mây
Lướt trên phím nhớ ngất ngây hương tình .
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét